Đợi một ngày khi tim mình trống vắng,
Họ bất giác hiện lên rõ nét như ngày nào…
Có những người mang đi hết khát khao,
Mang cả niềm tin đổ vào nơi biển cả.
Cứ tưởng người đi làm trái tim băng giá,
Gặp lại người, tim bỗng hóa cuồng điên…

Dùng năm tháng êm đềm mong thay đổi…
Đâu có ngờ không sao quên cho nổi,
Chỉ là cố lờ đi cho bớt nặng trong lòng.
Một chuyện buồn tưởng chấm hết là xong,
Nhưng chấm đi chấm lại thành ba chấm…
Có lẽ chẳng cam lòng nên luôn vương vấn,
Đành cứ thế mang theo, tự sống, tự đày mình.
Du Phong
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét