Sao chúng ta suốt một đời đi lạc
Giữa dòng đời một mình em ngơ ngác
Không có anh, em vẫn mãi đơn côi
Đường dọc, đường ngang em hoang mang lạc lối
Tất thảy mọi người ai cũng đều rất vội
Chẳng ai chịu dừng để nắm lấy tay em...

Đường em về vốn đã rất thân quen
Nay thiếu anh đường trở thành xa lạ
Ta từng gần nhau sao giờ xa xôi quá
Chẳng còn cùng chung bước lúc chiều buông...
Giờ thay anh là tin nhắn lúc hoàng hôn
"Em về chưa? Nhớ đi cho cẩn thận"
Thành phố giờ càng dài như vô tận
Cũng bởi tại chúng mình mỗi lúc lại xa thêm...
Khoảng cách giờ là tin nhắn lúc nửa đêm
Giữa hai người ở hai đầu thành phố
Chẳng rộng dài bằng hai đầu nỗi nhớ
Nhưng hoang mang, lạc lối...trọn kiếp người...!!!
SƯU TẦM
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét