Một người mà, đã từng rất thương tôi
Nhưng khi ấy tôi cứ hờ hững thôi
Bước ngang qua mà không hề ngoảnh lại
Rồi từ đó... Chúng tôi xa cách mãi
Không gặp lại và cũng thành người dưng
Sự bồng bột của tuổi trẻ đã từng
Khiến người đau còn tôi thì hối tiếc
Thời thanh xuân, tuổi đời còn xanh biếc
Những rung động nhẹ nhàng và đậm sâu
Nhưng bây giờ dù có tìm nơi đâu
Hay bên ai... Cũng chẳng thể như thế

Nhớ ngày ấy ! Những môi hôn vụng về
Trao cho nhau mà chẳng hề toan tính
Nhưng đau thương, người ấy chỉ riêng mình
Nhận lấy hết vì tôi quá vô tâm
Ngày chia xa thời gian trôi âm thầm
Cho tới giờ cũng chỉ là hồi ức
Và trong tôi là một nỗi bất lực
Khi nghĩ về người ấy và lúc xưa
Nhưng tôi đau vì chẳng thể gặp nữa
Bỏ lỡ rồi... Thì mãi mãi cách xa
Tiếc nuối sao ? Thì mọi chuyện đã qua
Người đã lạ, đâu thể nào như trước.
Vô Hối
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét