Ngửa tấm lưng trần
hứng cả trời cô độc
Mười ngón tay thon ôm bờ vai gầy guộc
Mắt ráo hoảnh rồi
chỉ thấy mỗi màn đêm.
Người đàn bà bước từng bước chênh vênh
Nhặt chiếc áo phông che tấm thân trần trụi
Tô lại son môi, vuốt làn tóc rối
Nở một nụ cười ngạo nghễ đến bi thương.

Người đàn bà đánh đổi cả cuộc đời chỉ mong nhận lại yêu thương
Nhưng trời bất công trả cho cô vô vàn cay đắng
Cô hận bản thân
Hận kẻ phụ tình
Cô sống vì chữ hận
Đâm nát cả ngực mình
Để xóa bóng người dưng.
Người đàn bà như ánh trăng tàn trong đêm tối thê lương...
LB
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét