Môi chị cười buồn giữa hai hàng nước mắt
Em không hiểu những nỗi niềm buộc chặt
Cuộc đời này phức tạp quá, phải không?
Em còn trẻ con, còn chị đã có chồng,
Những ngược xuôi bốn bề làm chị mệt.
Chỉ muốn tìm một bờ vai dựa vào, rồi quên hết,
Nhưng vai em chẳng rộng vừa che chở được chị qua...
Chị nói “Chồng và bạn tưởng gần mà khác xa!”
Có nhiều điều muốn nói ra nhưng không thể.
Giữa một vạn điều lo toan như thế,
Nhiều lúc chị chẳng biết làm gì ngoài nín nhịn một mình thôi...

Em chẳng thể quá quan tâm vì chị có chồng rồi,
Những giận, hờn, buồn vui anh ấy phải là người san sẻ.
Nhưng em vẫn thấy chị đi về quạnh quẽ,
Phụ nữ có gia đình phải mạnh mẽ đến vậy sao?
Chẳng biết cuộc sống hôn nhân hạnh phúc đến thế nào,
Nhưng chị vẫn ước ao được một lần thảnh thơi vui vẻ.
Em cũng thầm mong một lần nếu có thể,
Nụ cười sẽ về trên môi chị bình yên
Du Phong
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét