Chẳng có ai ngoài nỗi buồn làm bạn.
Tôi thấy tâm hồn mình đang khô hạn,
Chỉ đợi từng ngày để úa tàn đi...
Người ngoài kia đang sống để làm gì,
Và chính bản thân mình, tôi không biết...
Không hoài bão, không ước mơ chi hết,
Cả việc khiến mình cười cũng khó khăn...

Đã từ lâu nghe ai đó nói rằng
Chúng ta chết khi tuổi xuân vừa hết,
Chỉ đem chôn khi sức tàn lực kiệt,
Vậy ra tôi đã sống đủ đời người...
Cô đơn thì vẫn phải tiếp tục thôi,
Mỗi sáng dậy thấy mình ngồi, trống rỗng
Cứ lẳng lặng, vô hồn như cái bóng
Cố tìm ra lẽ sống của đời mình...
Du Phong
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét