Những bình yên bấy nhiêu lần góp nhặt
Khoảng trời xanh dưới tầng mây trong vắt
Chút hương yêu mùa cũ rất dịu dàng
Ta còn gì?. Dĩ vãng đã khép trang
Bài thơ ấy ố vàng trên kệ sách
Như vết sẹo đã liền da nối mạch
Đừng dại chi băng bó để lụy phiền

Ta có gì ngoài dấu lặng vẹn nguyên
Những đớn đau những ước nguyền dang dở
Ta được gì ngoài trái tim tan vỡ
Chết ngàn thu băng giá giữa sông đời
Xin anh mà chuyện xưa cũ phai phôi
Bỏ mặc đi về mà vui bến mộng
Để cho em thôi trách hờn cánh sóng
Đẩy thuyền đi xa mãi chẳng quay về
Xin anh mà... đừng tới giữa cơn mê.
An Nhiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét