BỨC HỌA DỞ DANG - BLOG - THƠ TÌNH

YÊU & YÊU MÃI THÔI THƠ TÌNH TUỔI 18

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2018

BỨC HỌA DỞ DANG

Con cứ ngồi vẽ lại những nếp nhăn
Để thương hết những nhọc nhằn của mẹ
Những đắng cay đi qua thời son trẻ
Cứ hằn vào trong nét vẽ thật sâu

Nhớ khi xưa con giận mối tình đầu
Toan buông bỏ, quên giọt sầu của mẹ
Vỗ về con bằng lời ru lặng lẽ
Ngủ ngoan nào rồi con sẽ bình yên

Làn tóc mây vương trên má mẹ hiền
Từng sợi bạc như cát miền xa vắng
Nhưng nụ cười vẫn hiền như màu nắng
Để cuộc đời bình lặng trước bão giông




Qua bé thơ con đi hết tuổi hồng
Gạt nước mắt con lấy chồng xa xứ
Bước chông chênh trong cuộc tình duyên nợ
Thương mẹ hiền con mắt đỏ triền đê

Con vẽ lại mái tóc thề trắng xoá
Mặc lệ lòng rơi lã chã trong tim
Gió chao nghiêng xô giọt nắng xuống thềm
Màu hờn dỗi lại nhàu lên đuôi mắt

Vết chân chim cứ hằn sâu thành vệt
Biết lấy gì ngăn dấu vết thời gian
Con buông tay cho dòng lệ tuôn tràn
Mặc cay đắng… lại hoà tan... cay đắng!


HươngTrần Hoa Xương Rồng
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét