Tôi chờ sau những mùa thay lá
Chờ mắt em khô sau những lần mùa hạ
Chờ em về ngồi khâu vá vết yêu đau.
Chờ em về kể câu chuyện đã lâu
Em không nhớ từng chi tiết nữa
Như vết chân lấm mòn trên bậc cửa
Tháng năm lau, dấu vết đã chẳng còn.

Tôi chờ em sau những mùa son
Người thiếu nữ dạn dày sau sóng dữ
Nhưng bình yên trong những lần em ngủ
Vẫn còn nguyên như lúc mới vào đời.
Đừng lo gì sau tất cả em ơi
Cứ dạn dĩ đi về sau đổ vỡ
Em hay tôi, hay những lần duyên nợ
Ai cũng mang vài xướt xát trong người.
Chờ em về sau những bận rong chơi
Ôm em kể những điều như lá cỏ
Trái tim em có đôi lần lỗ chỗ
Lòng của tôi đâu chắc đã vẹn lành.
Cà Phê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét