Có phải là sẽ đi cùng nhau suốt con đường còn lại
Nhưng đường đời chông gai càng đi càng xa mãi
Người ta không hứa dìu nhau khi mỏi gối chùn chân.
Người ta nói lời yêu bằng những cái chạm rất gần
Bàn tay đan nhau gom yêu thương vào trong đó
Nhưng giới hạn không gian đâu phải căn phòng nhỏ
Xa cách một khoảng dài người ta hết vấn vương.

Người ta đếm tình yêu bằng phép tính thời gian
Bao nhiêu là đủ để không thể yêu ai thêm nữa
Dẫu có dành tất cả cho một người để nhớ
Người ta vẫn rời xa vì một phút xao lòng.
Người ta vì yêu mà đi qua mọi bão giông
Chỉ để tựa vai nhau vào một chiều yên ả
Hỏi thế gian này sao gập ghềnh nhiều quá
Người ta hết sức rồi mà trời đất mãi mênh mông.
Có thể tin tình yêu là duyên phận được không?
Gặp nhau là duyên - bên nhau là phận
Nhưng sợi tơ trời có bao nhiêu nút buộc
Gỡ đến kiếp nào tới đoạn thắt cuối cùng.
Có thể nào yêu mãi mãi được không?
( Ruby Vân Anh )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét