người chỉ đến giống cơn mưa
Ướt một buổi trưa, chỉ vừa đủ thấm
Đủ cho ta thấy lạnh sau nắng ấm
Để lại sau cùng tiếng sấm rền vang .
Hóa ra tình yêu giống ngọn cỏ vàng
Hết mùa xanh lại khẽ khàng héo úa
Bởi lỡ đi tin những lời người hứa
Tôi giật mình đau chất chứa đêm đen ...

Hóa ra ..
không thể đi với ngọn đèn
Vào ngục tối mà một bên .. rất tối !
Bàn tay ta nắm vội vàng, tức tưởi
Có kẻ còn rong ruổi, lỡ quên đi .
Hóa ra tình yêu chẳng đáng chút gì
Sau lời nói chia ly, và mãi mãi
Chỉ riêng ta biết chính mình bé dại
Cố quên trong trống trải chốn muôn người ..
Hóa ra lòng người như phiến băng trôi
Ta chỉ hiểu chút xíu rồi .. bỡ ngỡ !
Hải Thụy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét