Ta chung mái nhà và hỏi khẽ nhau cùng ăn gì mỗi sáng
Anh ngồi trước hiên nhìn ra con đường hai bên nắng rạng
Lũ trẻ nhà mình cười!
Em ngồi thêu tranh, vô tình lơ đãng
Vậy là đời cứ thế
đủ... yêu!
Như vậy thôi với anh đã nhiều
Ta biết mình cần nhau không phải trong cái nhìn chớp mắt
Mà cả kiếp trước, kiếp này và kiếp sau
xin sợi tơ duyên
mình giữ nhau thật chặt
Em có thể khóc
nhưng là... khóc cho nước mắt mang hạnh phúc đủ đầy

Con mình đó, chúng là những mầm cây
Mầm của non xanh, yên bình, kiên cường và lớn mạnh
Sẽ không còn nỗi buồn nào mà riêng ai trong chúng ta mang nặng
Các con là những chú sẻ non bay tới bến trưởng thành
Nếu một ngày em vu vơ buồn, hãy cứ mong manh
Vai anh đây, đàn ông thăng trầm em ngả vào mà tựa
Hôm nay, ngày mai và nửa đời sau này nữa
Đặt bàn tay em lên, xiết chặt lấy tay này
Anh ngồi đây, đủ bản lĩnh tận hôm nay
Là chồng, là cha để vuốt đường chỉ tay xem đời mình thành đạt
Bưng bát cơm đầy, so đũa có đôi, và nhẩm theo câu hát:
'Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui...'
Huyền Thư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét