Ta đã thấy gì hay chỉ toàn nước mắt?
Có một lần tôi nghiêng mình cúi nhặt
Cánh hoa tàn lại cảm thấy mình đau
Nửa cuộc đời vội vã bước qua mau
Ta bỏ lỡ biết bao điều nuối tiếc
Ngẫm cuộc đời cũng chỉ như bữa tiệc
Vui vẻ ban đầu mà hiu quạnh về sau

Ái tình nhân gian luôn song hành với những niềm đau
Để người sau viết về tình yêu đến nát nhàu trang giấy
Đến cuối bài thì người ta mới thấy
Cái kết cục buồn mà ngòi bút lại chẳng thể vượt qua
Chẳng còn gì để lại cho ta
Mới nhận ra bức tranh đời đen trắng
Tất cả họ từng thích hoa hồng thắm
Nhưng chịu được mấy lần
những vết gai đâm?
Hữu Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét