Con biệt xứ mấy mùa không về được
Mâm cơm chiều trở thành niềm ao ước
Phố thị người không khói bếp bay lên
Mẹ ơi mẹ! lòng con bỗng buồn tênh
Trăm mối lo có nỗi đau ở lại
Tuổi trẻ con là những lần vụng dại
Trót tin đời rồi vấp ngã, trượt chân
Lối về nhà còn hoa đỏ trước sân
Mấy mùa trôi con đê còn xanh cỏ
Lũy tre làng còn đong đưa trong gió
Tuổi thơ con còn trong trẻo yên bình?

Lớn khôn rồi lòng cứ mãi chênh vênh
Buồn dai dẵng những nỗi buồn vô lí
Con là kẻ sinh ra nhầm thế kỷ
Nên lơ ngơ điên đảo ở trong đời
Mâm cơm chiều con nghe nước mắt rơi
Thương dáng Ba những đêm ngồi đốt thuốc
Mẹ còm lưng màu mây đè lên tóc
Mà thời gian sao cứ mãi vô tình
Con trở về căn gác trống lặng thinh
Nghe tâm khảm gọi ăn năn rồi khóc
Mấy mươi năm Mẹ vì con khó nhọc
Vết sạn chai Ba gồng gánh ruộng đồng
Tự hỏi lòng con có bất hiếu không?
Mọi buồn vui sống cho người xa lạ
Vấp ngã rồi mới vỡ òa vội vã
Mới biết thương nơi máu mủ thân tình.
(Mưa)
Buồn quá
Trả lờiXóa