Rồi nén tiếng thở dài,xót xa nơi ngực trái
Cuộc đời này đâu có gì mãi mãi
Chỉ có ngày mai...em chớ ngoái lại nhìn!
Em buồn gì mà mắt biếc lặng thinh
Hoang hoải ráng chiều,rớt thềm nhà vàng úa
Quên đi em,tình héo mòn,mục rữa
Sao phải dại khờ úp mặt nuốt thương đau
Gió thốc về tung rối ngọn cỏ lau
Em lao đao xới tung trời hoài niệm
Em nhói đau cúi đầu ôm kỉ niệm
Em xanh xao,nhàu nát đến điên cuồng

Khóc đi em cho thác đổ suối nguồn
Cho lá rụng,chim muôn ngừng tiếng hát
Mắt sẽ xanh trong như chưa từng đỏ rát
Rồi em mỉm cười khoát chiếc áo bình yên
Buồn chi em mà thôi nét hồn nhiên
Đời em ngắn mà dòng đời thênh thang thế
Mở cửa trái tim,đừng để lòng trống trải
Em sẽ thấy được tình và thẩm thấu mùa đông
Nước vẫn trôi,chảy xiết gi giữa lòng sông
Dẫu đục trong cũng một thời xuân sắc
Cuộc đời này có muôn vàn lát cắt
Đừng giết đời mình bởi quá khứ đã qua.
Ngọc Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét