Có hạt mưa rớt rơi mang hình hài nỗi nhớ
Cô gái nhỏ quay lưng vờ dỗi hờn vô cớ
Buông bỏ chiếc ô hồng ai đang nới tay che…
Em dừng lại nghe câu hát tái tê
Ngắm gió đa đoan dưới mây trời vần vũ
Mảng ký ức xa xưa bao năm dài cất giữ
Bất chợt vỡ òa nghẹn đắng ở trong tim!

Em chới với lòng mình khi đứng trước giọt đêm
Ngẫm xót xa thêm phận một người con gái
Những cánh chim thiên di bay về miền mê mải
Cũng chưa một lần lạc bước giữa chông chênh...
Em mượn nhạt nhòa neo lại chút bình yên
Mượn cơn mưa lãng quên lau đôi dòng nước mắt
Chợt nhận ra một điều quan trọng nhất
Mình không trân trọng mình thì không có ai đâu...!!!
Dương Hàn Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét