Đây là đâu mà chẳng giống quê nhà
Ừ đất khách và lòng người xứ lạ
Nụ cười nghe chẳng ngọt giống tiếng cha!
Thèm về lại những năm mười hai tuổi
Mơ véo von chim hót mãi ở sau vườn
Mẹ bới đất mót khoai mùa tháng sáu
Cha rít thuốc lào khẽ quá... thấy thương!
Nhà dột nước quây xoong nồi hứng bão
Cha run hơ tay gân lên bếp lửa củi dầu
Cắn củ sắn rùng mình khét mùi giáp hạt
Mẹ nheo mắt cười... chắc mốt hết bể dâu!

Nhớ tha thiết sông quê mùa cạn nước
Có anh trai hứa mãi chẳng dám về
Nghe bồi lở quặn lòng thao thức mãi
Chị cúi đầu không dám khóc trên đê
Lặng lẽ lo guốc khua cố làm đau phố
Nhái giọng đã quen sợ mất tiếng quê mình
Giữa hoa lệ giả vờ ho... cho đỡ nhớ
May quá trong tim còn khoai sắn quẩn quanh
Sáng thức dậy trời đất ạ thấy mong manh
Làm người lớn rồi vẫn yếu mềm như kẻ nhậu
Giá quay lại được cái hồi mười hai tuổi
Sẽ chẳng mơ giấc hoa lệ ấy tẹo nào!
Sáng thức dậy chắp tay nhìn quanh quẩn
Mùi nhang xứ xa cũng khác quá quê nghèo
Nhẽ ra từng tàn nhẫn đi thật xa bồi lở
Phải phủi sạch đất bùn... mà ta cố mang theo!
NỒNG NÀN PHỐ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét