Ai chẳng có nỗi buồn vắt ngang hiên vắng
Người đàn bà nào cũng ủ nỗi đau mình vào trong thầm lặng
Đếm bánh xe lăn ngõ vắng.... nhả cơn sầu
Ừ! Cũng phải thôi
Ai chẳng có những khi tự hỏi mình rồi sẽ về đâu
Ở ngoài kia có muôn ngàn lối rẽ
Chỉ sợ vội vàng... đánh rơi tuổi trẻ
Chỉ sợ ngày mai... nuối tiếc xa xăm
Chỉ sợ cuộc đời chẳng trọn vẹn trăm năm
Mùa thu úa đâu còn màu xanh lá
Con dốc cuộc đời rêu phong sỏi đá
Xếp từng ô kí ức úa màu...
Ừ! Thì ai chẳng có nỗi đau
Những người đàn bà mỏng manh như lá cỏ
Bờ vai gầy bé nhỏ
Mà đời... thênh thang.
Người đàn bà nặng nỗi đa mang
Muốn tự mình viết thành cổ tích
Muốn tự mình bước qua khoảng trời cô tịch
Tự mình đi qua nỗi buồn chẳng phải lụy phiền ai
Người đàn bà vẫn lặng thầm chờ đợi ban mai
Chờ đợi cả những điều gì chẳng biết
Cứ một mình mải miết
Ủ buồn tím biếc những vần thơ.
Bởi cuộc đời chẳng phải giấc mơ
Để dở dang... những câu chuyện... chẳng đầu chẳng cuối
Chuyện cổ tích về người đàn bà vẫn vậy
Suốt muôn đời thầm lặng nỗi niềm riêng.
(Nghinh Nguyễn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét