Ai sẽ cùng em chạy tìm chỗ trú?
Ai sẽ so vai che thân em bé nhỏ?
Ai sẽ dắt em đi ngược một cơn mưa?
Sao anh về để em đứng bơ vơ?
Giữa phố vắng cây đèn đường lặng ngắt
Hoàng hôn tím, mặt trời buồn, lịm tắt
Bóng anh chìm vào một khúc ca đêm
Sao anh về với chị ấy – quên em???
Giữa hai số phận anh thuộc về ai chứ?
Anh nói dành cho em bình minh rực rỡ
Nhưng có lẽ:
Chị ấy mới là… ánh sáng của đời anh!
“Người đàn bà ấy đợi anh trong cơn giông
Người đàn bà ấy đợi anh bên mâm cơm tối
Người đàn bà ấy biết chồng mình phản bội
Vẫn âm thầm nuốt nước mắt vào tim…”
Hoàng Anh Thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét