Đàn bà như em- ba mươi vẫn chưa thôi khờ dại
Đi qua bao mùa bão giông vẫn tin tình yêu rồi về lại
Dẫu người đàn ông giờ chỉ còn là khoảng ký ức mười năm
Người ra đi không lần ghé về thăm
Người đàn bà và đêm bỗng nhiên thành tri kỷ
Chẳng biết bầu bạn cùng ai- về ôm đêm thủ thỉ
Cay đắng, tủi hờn cũng chỉ câm lặng mà đau
Một cái quay lưng rồi mãi mãi mất nhau
Người đàn bà ôm niềm đau suốt mười năm có lẻ
Quên cả thanh xuân, quên cả thời son trẻ
Bạc lòng đợi chờ mà người đàn ông chỉ là một cánh chim di
Bao nhiêu đêm người đàn bà khóc kẻ ra đi
Khao khát một vòng tay mà nào dám gật đầu đồng ý
Sợ một ngày người đàn ông mệt nhoài suy nghĩ
Phút yếu lòng muốn trở về lại chẳng còn chỗ dừng chân
Người đàn bà cứ thế chờ đợi chẳng phân vân
Và người đàn ông vẫn chỉ là cánh chim di đi tìm vùng nắng ấm!
(Sương Mai)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét