Theo gió mưa đi hết những con đường
Chỉ mơ ước thứ tầm thường giản dị
Hát cho đời bằng chất chứa yêu thương
Tôi tha thiết xin bàn tay tạo hóa
Biến trái tim thành chiếc lá non mềm
Để nghe thấu mọi nỗi niềm sâu thẳm
Rung thật thà vang vọng tiếng câm im
Tôi sẽ khóc khi trần gian khát lệ
Nếu bao dung đã hoang phế khô cằn
Gom tất cả u sầu trong nhân thế
Khẽ đổ đầy đôi mắt một dòng sông...
Tôi muốn sống như vì sao nhỏ bé
Tự đốt thiêu huyễn mộng phía chân trời
Rồi cháy sáng mặc mai này tắt lụi
Chẳng bao giờ đong đếm chuyện phai phôi
Tôi gửi gắm tâm tư nơi vạn vật
Mấy câu thơ viết vội giữa đêm buồn
Nghìn năm nữa ai thần giao cách cảm
Mà thắp giùm ba bốn nén trầm hương...
Hưng Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét