Một tin nhắn cỏn con, như: "đi làm chưa thế?"
Hóa ra càng lớn trái tim càng nhỏ bé
Những dung dị bình thường cũng hóa những mộng mơ…
Đôi khi đứng giữa phố hàng giờ
Chẳng để đợi chờ ai chỉ là nhìn lá rụng
Những chiếc lá khô cong giữa buổi chiều tắt nắng
Cười buông mình,
Chao nghiêng…

Hình như ai cũng có nỗi niềm riêng
Cũng có những khoảng mênh mông đến chính mình không hiểu
Vì cuộc đời nỗi buồn không thiếu
Nên sau những nụ cười không tránh khỏi chênh vênh.
Có những đôi khi chỉ khao khát một mình
Lang thang, ngẩn ngơ, rồi lặng cười lạ lẫm
Rồi lại thèm thuồng, khát khao và lẩm bẩm:
"Giá như mà… có ai đó hỏi thăm!"
ThoaPyo
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét