Hiểu hết rằng đời đàn bà hơn nhau ở tấm chồng là do chọn lựa
Mà người quên mất rằng em cũng cần điểm tựa
Dù mạnh mẽ đến bao nhiêu cũng có lúc yếu mềm
Người tự ru bản thân mình trong suốt những thăng trầm rằng quá đỗi dịu êm
Mà nào hiểu với em là sự hi sinh đem cuộc đời của chính mình ra đặt cược
Chưa một lần đắn đo giữa hai chiều mất- được
Năm tháng thanh xuân cũng như thế cạn dần...

Người biết không lúc người dừng lại ở ngưỡng phân vân
Là từng phút giây em vắt cạn cùng niềm tin ra đánh đổi
Sau chừng ấy tháng năm với riêng người cũng chỉ là nông nổi
Em kiệt cùng chỉ biết lặng im...
Chẳng một thứ gì có thể cân đong nổi trái tim
Của một người không hướng về mình nữa
Trái tim người bao la, lòng dạ người mênh mông bao nhiêu chăng nữa
Không có chỗ cho mình,
nên chẳng bao giờ người thấu hiểu được đâu!
Rồi người sẽ quên mau...
Nguyễn Phương Trâm
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét