Từ hôm tôi thao thức những canh dài
Vài cơn mơ cứ chập chờn trong mắt
Tôi biết mình đã thèm lắm bờ vai
Tôi đã biết con tim vui trở lại
Vui mỗi khi tôi thấy bóng dáng người
Cái nhớ nhung chực chờ từng giây phút
Nó hướng về duy nhất chỉ một nơi

Tôi đã biết tôi buồn từ dạo ấy
Từ dạo tôi và ai đó lưng chừng
Một người đi, còn một người ở lại
Tôi đau lòng, hình như mắt rưng rưng
Tôi đã biết khi thương người là thế
Là sẽ mang đầy ắp những cơn sầu
Tôi muốn quên nhưng vẫn không quên được
Nên một đời tôi khóc và tôi đau…
Vũ
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét