Thời buổi nhiễu nhương bất phân đen trắng
Lòng người thẳm sâu chỉ nhìn vào thua thắng
Còn nghĩa tình..trở thành công cụ mua vui.
Mình mang trên vai gánh nặng kiếp người
Lại ước sống như một đời cây cỏ
Lạc lõng chơi vơi, tiếng cười bỏ ngỏ
Giọt nước mắt buồn...cứ chảy ngược vào trong.

Tiếng thở dài hoà vào khoảng trống mênh mông
Giữa phố đông chợt thấy mình nhỏ bé
Dù tự nhủ thầm bản thân cần mạnh mẽ
Nhưng đêm về...vẫn lặng lẽ, cô đơn.
Biết lấy gì dựa vào những lúc chênh vênh
Có thêm niềm tin cuộc đời này vẫn đẹp
Ánh sáng tương lai phía cuối đường chật hẹp
Và con người biết thật sự yêu thương.
Chỉ muốn sống thôi một cuộc sống bình thường.
T.D
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét