Chỉ thấy xót xa, xót xa và cứ thế
Giá nỗi cô đơn chỉ như câu chuyện kể
Gấp sách vào là có thể cười tươi...
Em luôn bảo mình là nhạy cảm ít thôi
Nhưng mà có lẽ em mãi không làm được
Em không mạnh mẽ như điều em vẫn ước
Có lẽ mỏng manh... như thế mới là em.

Nỗi buồn của em có lẽ mãi thành quen
Và nỗi nhớ anh cũng bớt từ độ ấy
Anh sẽ trách em khi buông lơi như vậy
Nhưng lòng em thì.. .anh có hiểu được không?
Xuân, hạ đi qua rồi lại tới thu, đông
Tình yêu như mây, lửng lơ và vô hướng
Em hôn tháng Ba bằng nụ hôn sầu muộn
Hóa ra lòng Xuân cũng có lúc hóa Đông...
Thoa Pyo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét