Nào là mây của trời nên gió kia cuốn mất
Em chỉ tin có một điều rất thật
Em dám yêu anh - dám nhận lấy ê chề
Nhạt nhẽo cả rồi nên sớm tối ủ ê
Đâu còn nữa ngồi mân mê tay nắm
Mặn đắng môi hôn anh đã từng mê đắm
Chán luôn cả rồi người đàn bà của một thời anh say đắm ,nâng niu
Rằng anh ơi hãy nhớ lấy một điều
Chinh phạt mãi đi với những mối tình ngang vai anh bỗng nhẹ
Mặc kệ riêng em ôm niềm đau xâu xé
Rách toác tim này trong lặng lẽ đơn côi

Những thề nguyền trên chót lưỡi đầu môi
Em mệt mỏi rồi ,trời ơi em chán ngấy
Ân ái anh trao ,lời yêu thương béo ngậy
Gian dối đủ rồi
em sẽ đấm ngực gầy - xé nát bấy Tim - Yêu !
Nước mắt cạn cùng thôi em khóc bấy nhiêu
Cũng từ đây em học quen cười cợt giễu
Đau đớn ,dối gian ,lời điêu ngoa đủ kiểu
Em đạp đổ lên đời ,cười ghạo ghễ bước qua
Ngay phút giây này ,ta - hai kẻ lạ xa
Hạnh phúc đi anh ,em thay màu non lá
Em sẽ an yên giữa dòng đời nghiệt ngã
Nhưng rồi một ngày anh sẽ phải trả giá
Bởi khoảnh khắc này anh đã bỏ rơi em !
Ngọc Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét