Sau bao nhiêu tháng năm đã vẹn tròn hạnh phúc
Chiều tháng bảy mưa rơi rả rích
Có những nhớ mong đã hóa nước tan tành...

Nhớ một chiều tháng bảy năm nào ta cũng lạc mất nhau
Bởi bao nỗi giận hờn, bao ích kỉ vu vơ
Bởi bản tính trẻ con của em, bởi cái cách anh trưởng thành thật nhanh hơn bản thân em vốn dĩ
Và cố chấp, rồi buông tay... và bỏ lỡ
Giữa một trời chiều ướt đẫm những cơn mưa
Ta bỏ lỡ nhau giữa biển người vô tận
Ta hối hả với những niềm say riêng, những trái tim ấm khác
Mà đâu dễ có đôi lần nhìn lại
Người bên ta những tháng năm ngông cuồng trẻ dại nhất
Lại chính là người đâu dễ kiếm ở mai sau
Là anh, là em...
Là những trái tim vốn dĩ thuộc về nhau nhưng lại vô tình bỏ lỡ nhau bởi tháng năm ngờ nghệch.
Tuổi trẻ khờ dại
Năm tháng ngông cuồng.
Và ngày sau đi bên nhau sẽ là ai đó khác?
Liệu một ngày nếu chúng mình có duyên gặp lại
Một cái vẫy tay, một câu xin chào
Sẽ có thể không... như ngày đầu gặp gỡ?
Trôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét