Tim nhói đau mà lý trí bảo vui lên,
Tôi cũng rất sợ khuôn mặt bình yên
Mắt vẫn trong mà thản nhiên nhìn đổ vỡ.
Tôi rất sợ một mối tình lầm lỡ
Cứ kéo dài dù dang dở từ lâu,
Cũng rất sợ hai kẻ nắm tay nhau
Muốn buông rơi nhưng ngại làm đau người còn lại.

Tôi rất sợ những cái nhìn thương hại
Ai đó trao tôi để khỏi phải trách lòng,
Sau đó bỏ rơi tôi trong nỗi nhớ mong
Tôi sợ mình hoài ngóng trông người quay lại.
Thế gian này nhiều điều tôi sợ hãi
Nên tôi chần chừ, ngần ngại với yêu thương,
Dù tôi muốn lắm hai chữ tròn vuông
Nhưng sao lòng người luôn khó lường, bất nhất…
Huy Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét