Khóc gì chuyện qua rồi
Tổn thương cũng như bão
Oanh tạc chán đi thôi!
Làm sao mình phải nhớ
Kẻ tàn độc bỏ mình
Dẫu họ thừa sức biết
Đàn bà rất mong manh
Thương nhớ hiểm nguy lắm
Ừ! Chắc chắn đớn đau
Đã moi ra khỏi ngực
Mong chi tim nguyên mầu

Từ nay đừng nhẹ dạ
Dốc thương nhớ ra đùa
Đao gươm đến cỡ đó
Đã nát lòng em chưa?
Với mình là gan ruột
Với người là cuộc chơi
Quyền gì mà ép họ
Chơi với mình suốt đời?
Khóc nốt lần này nữa
Mai học cách mỉm cười
Trả tim vào cho ngực
Dặn tim... nằm yên thôi!
Tim trải qua tan nát
Quật cường gấp trăm lần
Đàn bà trải đau đớn
Đời ắt bớt gian truân!
Nồng Nàn Phố
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét